Tuesday, December 14, 2010

41/365: Pet Club Cafe

Đọc về Pet Club ở đâu đó khá lâu rồi, đã mark vào to-go-list vậy mà tôi cũng quên khuấy mất để đến gần đây mới đến trực tiếp ngó nghiêng.

Mô hình cafe vật nuôi thì không hề mới trên thế giới, nhưng ở Việt Nam thì cũng mới được khởi phát. Một trong những quán cafe khá thành công với mô hình này là Ailu Cat cafe trên đường Thụy Khuê (mà tôi sẽ giới thiệu thêm trong một entry tới đây). Như có thể đoán ngay trong cái tên, Ailu Cat là một quán cafe mèo, nơi mà bạn có thể đến chơi với mấy em mèo cực kì dễ thương. Mèo thì là một loài vật nuôi gần gũi và đáng yêu nên quán Ailu đã cực kì thu hút khách ngay từ những ngày đầu tiên và có lẽ bây giờ vẫn chạy tốt lắm. Pet cafe cũng theo mô hình cafe vật nuôi nhưng Pet ở đây không hề dễ nhằn tẹo nào: Bò sát.

Định nghĩa về Bò sát, các bạn tham khảo ở đây. Hiểu đơn giản là các loài rắn, thằn lằn, kỳ nhông, kỳ đà, rồng đất... Nói chung là các loại động vật "bò" "sát" mặt đất mà các bạn gái hoặc các bạn giai có tính như con gái thấy là đủ tóc dựng đứng như trong phim hollywood. Vậy nên Pet cafe cũng bị thiệt thòi đi mấy phần nếu so sánh với các đồng nghiệp Cafe vật nuôi khác.

Pet Club cafe nằm ở đầu phố Khâm Thiên. Khá dễ tìm và gần trung tâm thành phố. Quán không lớn, không nhỏ và trang trí cũng đơn giản và hơi tối. Chủ đề trang trí của quán, theo những lời dẫn trong các bài viết tôi được đọc thì là tạo một không khí như trong một khu rừng già cho phù hợp với các vật nuôi trong quán.




Quán ngồi bệt để tiết kiệm không gian và cũng là để khách có thể dễ dàng ngó nghiêng cũng như giao lưu với các "tiếp viên đặc biệt" của quán hơn, gồm các bạn họ Thằn lằn như Rồng Úc, Rồng đỏ, Kỳ Nhông Nam Mỹ, Kỳ nhông Xanh, Thằn lằn đuôi gai, và vài đồng chí khác. Một vài bạn rắn và một đồng chí Nhện Tarantula (tôi sợ nhện phát khiếp, chẳng cần phải to như trong Harry Potter, chỉ như đồng chí cư trú tại Pet club rơi xuống trước mặt là tôi đủ ngất đi rồi)








Ông chủ của quán chắc chắn phải là một người rất đam mê các loại bò sát thì mới dũng cảm mở ra một quán cafe như thế này. Mục đích chính chắc là để giao lưu, học hỏi chứ sự thu hút của quán có phần hơi yếu. Đầu tiên chính là bởi các bạn Thằn lằn, Rắn, Nhện này bị phân biệt đối xử, do xấu xí nên không được yêu thương nhiều. Thứ hai là trang trí quán cũng hơi thiếu sự quan tâm, có thể là do vấn đề về vốn. Thứ ba là tác phong phục vụ chưa được chuyên nghiệp lắm. Vậy nên khi nhắc đến Pet Club người ta chỉ nhắc đến việc thử cảm giác mạnh (thật là hài) và mô tả về quán như một chỗ đến để biết chứ không vì yêu thích. Tôi cảm thấy thất vọng về sự ngô nghê và trẻ con đó dù biết có phần nào là do chủ quan của người chủ.

Hơi tiếc là hôm tôi đến Pet Club, tôi có việc bận nên không thể xin gặp anh chủ quán nói chuyện. Tôi hi vọng sẽ có dịp quay lại quán trong thời gian gần nhất để được trao đổi và hiểu hơn về các vật nuôi của quán. Cũng là để thử dẹp nỗi sợ nhện của mình bằng việc sẽ xin cầm chú nhện Tarantula lên tay như trong ảnh này.








Quán có lợi thế là sự ấn tượng và có không gian tạo cảm giác khá gần gũi. Tuy nhiên tôi nghĩ anh chủ quán nên đổi tên quán để tận dụng sự ấn tượng của mình ("Cafe Thằn Lằn", hay là "cafe Thú" như một anh bạn của tôi gợi ý, tại sao không nhỉ?) và nên cố gắng để nhanh chóng tăng thêm số lượng "tiếp viên đặc biệt" của mình. Ngoài ra, cần phải trang bị thêm kĩ năng cho các bạn phục vụ để tăng khả năng tương tác với khách hàng, điều rất cần khi chạy một quán cafe vật nuôi như thế này.

Add: 2B Khâm Thiên

Có tham khảo bài viết trên Aquabird.com.vn, và Zing.vn

Monday, November 15, 2010

40/365: Tea Lounge of No Sorrow or Vô Ưu Trà Quán

Khi bắt đầu Project này, tôi đã xác định sẽ tạo sự khác biệt cho blog của mình bằng những review về quán không chỉ ở cách bài trí, hay chất lượng đồ uống mà cả về tính marketing trong việc xây dựng một business. Điều đó sẽ giúp xác định khả năng tồn tại của quán, phát triển mạnh mẽ và mở rộng, hay dần tàn lụi và biến mất.

Gần đây, tôi được biết Ngộ Quán đã đóng cửa. Điều này không gây bất ngờ vì ngay từ đầu, khi viết review về quán, tôi đã e có lúc này. Tôi có cảm tưởng các bạn chủ quán đó đã quá ngây ngô khi bắt đầu business của mình. Họ đơn giản chỉ nghĩ rằng tạo ra một chỗ chơi, giao lưu âm nhạc cho một số người yêu âm nhạc - vốn đã quen biết nhau trên một vài diễn đàn - mà không nghĩ rằng, họ không phải những Mạnh Thường Quân với hầu bao không đáy để duy trì chốn đó. Họ bắt đầu một business nhưng với tư duy phản business, non nớt và thiếu chuyên nghiệp. Để rồi đến lúc phải nhận ra sự sai lầm và không có khả năng để thay đổi lại nữa.

Sai lầm phổ biến nhất là gì? Có một nhóm bạn đã tham khảo ý kiến của tôi khi lập một Dự án để dự thi - chứ chưa phải là làm thật - là mở một quán cafe cho những người yêu môi trường. Tôi đã nói rõ ngay quan điểm của tôi với các bạn, là: Điều đầu tiên các bạn phải làm là chọn đối tượng khách hàng, và hãy chọn một đối tượng với số lượng lớn chứ đừng chỉ nhìn bó hẹp trong một cái giới hạn là chung nhau một sở thích (xe cổ, nhiếp ảnh, âm nhạc cụ thể), hay một quan điểm (yêu môi trường), .... vì như vậy là các bạn tự giới hạn khả năng phát triển business của mình trong một cái khung rất hẹp. Và với số lượng khách hàng mới đến với bạn ít hơn số lượng khách hàng sẽ ra đi, một ngày nào đó, rất nhanh thôi, các bạn sẽ phải đóng cửa business của mình và nhận lỗ.

Tất nhiên là còn nhiều yếu tố khác nữa, không phải chỉ về đối tượng khách hàng bị giới hạn. Tuy nhiên, tôi xin phép không bàn nhiều ở đây. Tôi chỉ xin đưa ra một ví dụ về sự thành công, các bạn hãy nhìn vào chuỗi quán cafe Highland xem cách họ chạy business của họ thế nào. Hãy quên đi vấn đề về tiền vốn, hãy nhìn vào những gì mình có thể học được. Nhưng nếu cần một ví dụ về một quán cafe nhỏ, đơn lẻ nhưng ấn tượng, tôi nghĩ Cộng là một ví dụ hoàn hảo, hoặc Le Petit cũng là một ví dụ điển hình về một Dự án cafe thành công với chi phí thấp.

Hôm nay tôi muốn giới thiệu với các bạn về một nơi đặc biệt, với nhiều người, trong đó có tôi. Đây cũng là một trong những nơi tôi có sự e ngại về khả năng tồn tại trong thời gian tới. Tuy nhiên, có vẻ mọi thứ khá khẩm hơn ở Ngộ Quán. Tôi vẫn có thể hi vọng rằng nơi này sẽ tiếp tục tồn tại để tôi còn một chốn thanh bình để mà đi lại.

Quán có tên rất đậm chất Phương Đông là Vô Ưu Trà Quán. Vô Ưu có nghĩa là không có ưu phiền gì (@ Tôi). Vậy Vô Ưu Trà Quán có nghĩa là đến đây thưởng thức trà và vứt bỏ đi mọi phiền muộn của cuộc sống. Quán đơn giản, không cầu kì. Cách bài trí của người tay ngang, có đôi chỗ hơi đơn giản quá và không phù hợp. Nhưng điều tôi yêu ở đây cũng lại là sự đơn giản này, nhẹ nhàng và tĩnh lặng và thật.

Sở dĩ tôi nói tôi e ngại về sự tồn tải của quán vì Vô Ưu cũng có khởi đầu chung như Ngộ, là tạo chốn giao lưu cho thành viên của một diễn đàn về văn hóa Phương Đông. Tuy nhiên, đối tượng khách hàng của Vô Ưu có phần đa dạng hơn và còn nhiều điều để khám phá ở đây, khác với Ngộ, chỉ là Nhạc, lại còn là nhạc Trịnh và nhạc của những người cùng thời với ông.

Tôi biết về Vô Ưu qua một anh bạn thân, đầu tiên là vì có chút việc cá nhân. Nhưng sau cũng là vì yêu quí chốn này mà tiếp tục qua lại. Thưởng thức trà, tôi xin không bàn đến vì tôi không phải sành sỏi gì về trà hay nghệ thuật thưởng thức trà. Với tôi, trà đơn giản là thứ phù hợp khi ăn kẹo lạc.



Như tôi có nói ở trên, quán bài trí rất đơn giản, không hề cầu kì. Người đến quán có lẽ cũng chẳng để tâm nhiều đến sự cầu kì không cần thiết như các quán khác mà chỉ mong sao đến quán để có được một không gian yên tĩnh và tìm để sự thanh bình trong tâm hồn, qua trà, qua bạn trà và các câu chuyện đàm đạo





Bạn trà ở đây, không bàn nhiều về chuyện công việc, làm ăn như ở các chốn khác. Họ đọc sách, họ tập thiền, họ trao đổi những hiểu biết về những lĩnh vực có phần hơi phức tạp với một người bình thường như tôi: Kinh Dịch, Osho,  Tử Vi.... nhưng không vì vậy mà tôi có cảm giác lạc lõng. Ngay từ những buổi đầu tiên, tôi đã có một cảm giác rất quen thuộc, mọi người thân thiện và dường như không có những khoảng cách cá nhân rộng như ở nơi khác, một cảm giác yên bình. Hôm đó, tôi ngủ lăn lóc 2 tiếng ở Quán vì mát mẻ và yên tĩnh quá.
















Tôi học và tập Thiền ở đây. Chi phí học Thiền chỉ như lấy lệ chứ không vì kinh doanh. Thầy dạy cũng là bạn tập Thiền của tôi.







Chủ quán trà là một cô gái, tầm tuổi tôi. Sự lo lắng của tôi như tôi đề cập ban đầu là vì đôi khi tôi thấy cô chủ cũng hơi lơ mơ về việc kinh doanh quán của mình. Nhưng chắc tôi cũng lo nghĩ quá, chứ cô ý vẫn lơ mơ thế và quán trà vẫn sống khá là khỏe. Thỉnh thoảng lại thấy có lên báo, lên TV :)

Tôi đến đây vì một việc cá nhân, tôi nhận được sự giúp đỡ hết mình và vô tư với chỉ một lời giải thích đơn giản khi tôi nói rằng tôi mang một ơn rất lớn: "Đó là duyên nợ!". Tôi chợt nhận ra cuộc sống vẫn có những niềm tin mãnh liệt lắm. Trước đó, tâm trạng của tôi đen tối đến mức tôi thường xuyên nghĩ về cái chết với sự mong ngóng sẽ được giải thoát nhờ nó. Nhưng rồi, nhờ những điều đơn giản như thế mà tôi nhận ra rằng, phải sống và hãy sống cho xứng đáng với những gì tốt đẹp mình nhận được từ cuộc sống. Anh bạn thân của tôi nói: những gì mọi người làm cho tôi, là mong gieo một mầm sống trong tôi với hi vọng rằng, tôi sẽ là một người đi gieo tiếp những mầm sống tới những tâm hồn khác. Chỉ là vậy thôi! :)



 




Hãy đến, nếu bạn cần tìm một khoảng lặng cho tâm hồn và đừng vội đi, khi bạn chưa là một người gieo hạt.



Địa chỉ: 68E Trần Quang Diệu, Đống Đa, Hà Nội.