Friday, February 17, 2012

43/365: Hanoi Social Club

I've lived overseas for so long, 8 years and counting, that sometimes speaking English feels like home to me (Please don't judge me!). Maybe that's why when I was in Hanoi, my friend took me to The Hanoi Social Club. She said it's been featured on travel guides and whatnot, therefore it's very popular amongst foreigners in the city.

I was intrigued by the decoration at this place: very Vietnamese items arranged with a very Westernized taste. For me, it's just the right mix.

A place I'll definitely revisit!

Love,
Nam Anh











Address: 6 Hội Vũ, Hoàn Kiếm, Hà Nội
Cool, they have a Facebook page: http://www.facebook.com/pages/The-Hanoi-Social-Club/173104216076800?sk=info

Thursday, January 13, 2011

42/365: Ailu Cat cafe

To Facebook users: Visit my Cafe Blog at www.sippinginthecity.blogspot.com for other interesting entries and easier accessing :)


Thời gian gần đây, nếu ai chịu khó xem quảng cáo trên TV, sẽ dễ dàng để ý đến series quảng cáo "Là con gái, làm điều mình yêu, thật thích" của một sản phẩm dành cho phụ nữ tuổi teen đến tuổi hết tiền mãn kinh. Nội dung của series quảng cáo đó thì được quảng cáo là dựa trên các câu chuyện có thật của các cô Mai, cô Khánh, cô Huyền. Cô Mai thì mở hiệu xà phòng, cô Khánh thì đi làm phim, còn cô Huyền thì mở quán cafe Mèo. Cô Mai với cô Khánh thì không biết, nhưng chuyện của cô Huyền thì tôi biết.

Cô Huyền có thật không phải tên là Huyền mà là Huyền Hương, 20 tuổi và quán cafe mèo tên đầy đủ là Ailu Cat cafe nằm tại một ngõ rộng đầu đường Thụy Khuê. Theo cô Huyền Hương thì tên Ailu lấy từ tên một nữ thần đầu mèo mình phụ nữ, là nữ thần Mặt Trăng Ailuros trong tín ngưỡng của người Ai Cập (Sau khi bị chịu ảnh hưởng của Văn hóa Hy Lạp cổ. Trong tiếng Hy Lạp, Ailuros có nghĩa là mèo. Theo tín ngưỡng Ai Cập trước đó thì đây là nữ thần Mặt trời, tên là Bastet). Cô Huyền Hương không nom hiền dịu và xinh như cô Huyền trên quảng cáo, nhưng cá tính và già dặn, khiến cho ai không biết sẽ không nghĩ cô ý mới chỉ 20 tuổi.

Mô hình cafe thú nuôi có lẽ đã không lạ ở nước ngoài và Ailu Cat cafe cũng được bắt nguồn từ những sự tham khảo đó. Quán được mở vào đầu tháng 6/2010 và ngay lập tức tạo lên một cơn sốt đối với các bạn trẻ vốn luôn thừa chỗ đàm đúm nhưng thiếu chỗ chơi ở Hà Nội. Ai cũng phải bằng được đến đó ôm bằng được mèo mà ngắm mà vuốt cho thỏa lòng yêu mèo nhưng không ham chăm mèo của mình. Cho đến giờ, sau 6 tháng hoạt động, có thể nói Ailu khá thành công và vẫn luôn được nhắc đến như một lựa chọn cho các bạn giai gái và gái gái đến ôm mèo, (Giai giai thì chắc không). Bởi vậy nên mới có chuyện đơn vị làm quảng cáo cho "Là con gái, làm điều mình yêu, thật thích" đến mua bản quyền chuyện của Huyền Hương và biến nó thành chuyện của Huyền, với những cảnh quay đẹp như phim ở Thái. (Tham khảo trên Youtube, keyword "Là con gái, làm điều mình yêu, thật thích")


















Nghe thì đơn giản, và xem quảng cáo thì long lanh nhưng có đến ngồi lì ở quán, xem cách các cô ở quán chăm sóc mèo thì mới thấy hết sự vất vả khi running một quán cafe thú nuôi như vậy. Mèo, đặc biệt là mèo tây, không hề là một động vật dễ nuôi như nhiều người tưởng và người đến quán cafe mèo thì chẳng phải ai cũng being nice như tưởng tượng của các cô chủ quán. Tay và quần áo các cô chi chít vết cào của Mèo. Các em mèo quý tộc thì thỉnh thoảng lười lại bậy ra tại chỗ bất chấp các chị đã dạy dỗ đủ đường. Khách đến quán thì nhiều bạn lăm lăm vồ lấy mèo để mà ôm vuốt bất kể sự đồng ý hay không của các em (nghe như sexual harassment vậy hehe). Có vài trường hợp hơi tệ như là đốt/cắt râu/lông mèo hoặc quăng quật hoặc phản ứng lại khá thô bạo khi các em mèo phản ứng bằng bạo lực (sexual harassment thì phải bạo lực cách mạng mới thoát ra được là phải rồi, xin có mà làm tới chứ tha gì.). Hi vọng những trường hợp đấy sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Amen.

















Cô Huyền Hương mở quán vì 1. cô ý yêu mèo, 2. có thể vì cô ý muốn tạo một chỗ giao lưu với Cat lovers, 3. có thể vì cô ý muốn các em mèo tự nuôi sống được bản thân luôn (chẹp! Sao mình lại liên tưởng đến cafe Lu của bà con Việt Kiều bên Mỹ nhỉ?!!). Tuy nhiên, dù quán khá thành công trong thời gian đầu nhưng có lẽ sẽ cần phải làm nhiều việc để duy trì sự ổn định của Quán. Tôi hi vọng Cô Huyền Hương đã có một long-term plan cho Ailu Cat và cho các tiếp viên mèo của mình.

Anyway, all the best! You got my support ;)

 
Add: No. 4 Thụy Khuê st, Tây Hồ dist.

Tuesday, December 14, 2010

41/365: Pet Club Cafe

Đọc về Pet Club ở đâu đó khá lâu rồi, đã mark vào to-go-list vậy mà tôi cũng quên khuấy mất để đến gần đây mới đến trực tiếp ngó nghiêng.

Mô hình cafe vật nuôi thì không hề mới trên thế giới, nhưng ở Việt Nam thì cũng mới được khởi phát. Một trong những quán cafe khá thành công với mô hình này là Ailu Cat cafe trên đường Thụy Khuê (mà tôi sẽ giới thiệu thêm trong một entry tới đây). Như có thể đoán ngay trong cái tên, Ailu Cat là một quán cafe mèo, nơi mà bạn có thể đến chơi với mấy em mèo cực kì dễ thương. Mèo thì là một loài vật nuôi gần gũi và đáng yêu nên quán Ailu đã cực kì thu hút khách ngay từ những ngày đầu tiên và có lẽ bây giờ vẫn chạy tốt lắm. Pet cafe cũng theo mô hình cafe vật nuôi nhưng Pet ở đây không hề dễ nhằn tẹo nào: Bò sát.

Định nghĩa về Bò sát, các bạn tham khảo ở đây. Hiểu đơn giản là các loài rắn, thằn lằn, kỳ nhông, kỳ đà, rồng đất... Nói chung là các loại động vật "bò" "sát" mặt đất mà các bạn gái hoặc các bạn giai có tính như con gái thấy là đủ tóc dựng đứng như trong phim hollywood. Vậy nên Pet cafe cũng bị thiệt thòi đi mấy phần nếu so sánh với các đồng nghiệp Cafe vật nuôi khác.

Pet Club cafe nằm ở đầu phố Khâm Thiên. Khá dễ tìm và gần trung tâm thành phố. Quán không lớn, không nhỏ và trang trí cũng đơn giản và hơi tối. Chủ đề trang trí của quán, theo những lời dẫn trong các bài viết tôi được đọc thì là tạo một không khí như trong một khu rừng già cho phù hợp với các vật nuôi trong quán.




Quán ngồi bệt để tiết kiệm không gian và cũng là để khách có thể dễ dàng ngó nghiêng cũng như giao lưu với các "tiếp viên đặc biệt" của quán hơn, gồm các bạn họ Thằn lằn như Rồng Úc, Rồng đỏ, Kỳ Nhông Nam Mỹ, Kỳ nhông Xanh, Thằn lằn đuôi gai, và vài đồng chí khác. Một vài bạn rắn và một đồng chí Nhện Tarantula (tôi sợ nhện phát khiếp, chẳng cần phải to như trong Harry Potter, chỉ như đồng chí cư trú tại Pet club rơi xuống trước mặt là tôi đủ ngất đi rồi)








Ông chủ của quán chắc chắn phải là một người rất đam mê các loại bò sát thì mới dũng cảm mở ra một quán cafe như thế này. Mục đích chính chắc là để giao lưu, học hỏi chứ sự thu hút của quán có phần hơi yếu. Đầu tiên chính là bởi các bạn Thằn lằn, Rắn, Nhện này bị phân biệt đối xử, do xấu xí nên không được yêu thương nhiều. Thứ hai là trang trí quán cũng hơi thiếu sự quan tâm, có thể là do vấn đề về vốn. Thứ ba là tác phong phục vụ chưa được chuyên nghiệp lắm. Vậy nên khi nhắc đến Pet Club người ta chỉ nhắc đến việc thử cảm giác mạnh (thật là hài) và mô tả về quán như một chỗ đến để biết chứ không vì yêu thích. Tôi cảm thấy thất vọng về sự ngô nghê và trẻ con đó dù biết có phần nào là do chủ quan của người chủ.

Hơi tiếc là hôm tôi đến Pet Club, tôi có việc bận nên không thể xin gặp anh chủ quán nói chuyện. Tôi hi vọng sẽ có dịp quay lại quán trong thời gian gần nhất để được trao đổi và hiểu hơn về các vật nuôi của quán. Cũng là để thử dẹp nỗi sợ nhện của mình bằng việc sẽ xin cầm chú nhện Tarantula lên tay như trong ảnh này.








Quán có lợi thế là sự ấn tượng và có không gian tạo cảm giác khá gần gũi. Tuy nhiên tôi nghĩ anh chủ quán nên đổi tên quán để tận dụng sự ấn tượng của mình ("Cafe Thằn Lằn", hay là "cafe Thú" như một anh bạn của tôi gợi ý, tại sao không nhỉ?) và nên cố gắng để nhanh chóng tăng thêm số lượng "tiếp viên đặc biệt" của mình. Ngoài ra, cần phải trang bị thêm kĩ năng cho các bạn phục vụ để tăng khả năng tương tác với khách hàng, điều rất cần khi chạy một quán cafe vật nuôi như thế này.

Add: 2B Khâm Thiên

Có tham khảo bài viết trên Aquabird.com.vn, và Zing.vn